Loading ...

Trang In Tech

Ba bài học của tuổi 32

Mỗi một tuổi trôi qua mình lại càng thấy biết ơn hơn cuộc đời này khi đã cho mình rất nhiều trải nghiệm, để mình biết yêu thương cả những nỗi đau và thử thách, khiến mình trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã và trân trọng hơn kể cả những niềm vui dù nhỏ nhặt. Lắng nghe nhiều hơn Càng ngày mình càng thích lắng nghe và quan sát mọi việc trước khi nói hoặc đưa ra quyết định. Việc này khiến mình hiểu rõ hơn quan điểm của người đối diện và giúp mình cẩn trọng hơn trong việc lựa chọn từ ngữ và cách diễn tả quan điểm cá nhân. Trong mỗi cuộc họp, mình thường lắng nghe các bạn, anh/chị chia sẻ xong hết rồi mình mới đưa luận điểm. Việc này giúp mình có thêm thời gian để nhìn được toàn cảnh vấn đề đang được thảo luận và thu nhặt những góc nhìn đa dạng khác. Sức mạnh của lời nói vô cùng khủng khiếp, dù dễ dàng phát ra nhưng lại có tính ảnh hưởng rất cao. Mình biết một cặp đôi hàng xóm cũ, họ yêu xa 5 năm và tiến tới hôn nhân. Mọi chuyện tưởng như thế là happy ending rồi vì cuối cùng anh chị cũng đến được với nhau sau bao cách trở. Có ai ngờ đâu, chỉ sau 1 năm về sống chung, hai người đường ai nấy đi chỉ vì những cãi vã nho nhỏ hàng ngày. Những rạn nứt vụn vặt cứ liên tiếp bồi đắp từ ngày này qua tháng nọ, họ liên tục sát thương nhau bằng những lời đay nghiến, không ai chịu lắng nghe và thấu hiểu cho người còn lại. Ở một góc độ khác, từ ngữ và cách nói chuyện sẽ thể hiện sự sâu sắc và thông minh của bạn. Bạn cứ để ý mà xem, người càng càng đi nhiều nơi, học cao hiểu rộng, thì họ lại càng ít nói và ít khi tranh cãi. Họ tập trung đánh giá vấn đề trước khi đưa ra quan điểm. Thực ra, bản chất của việc giao tiếp tốt cũng nằm ở kỹ năng biết lắng nghe, chứ không phải kỹ năng nói. Lắng nghe với một trái tim thấu hiểu khác hẳn việc nghe như một cái máy nhưng không hề nhập tâm vào đầu. Nói KHÔNG nhiều hơn Càng có tuổi bạn sẽ càng thấy thời gian của bạn trở nên ngắn hơn, bạn bớt bận tâm về những điều người khác nghĩ về bạn. Bạn bớt dành thời gian cho mấy điều tầm phào, những điều vô bổ hoặc không khiến bạn thực sự vui. Muốn có thời gian thật sự chất lượng, bạn cần phải nói Không với những thứ bạn thấy chưa phù hợp. Chung quy lại cũng là sự lựa chọn: Chọn làm cái này thì sẽ không được làm cái khác. Ví dụ: bạn chọn đi sinh nhật một người bạn cũ tối nay thì bạn sẽ không thể dành thời gian buổi tối với mẹ bạn để cùng xem một bộ film mà hai mẹ con cùng thích. Mình đã và vẫn đang tập nói Không với những cuộc hẹn ăn uống đột xuất, hay những việc gắn tag Urgency (trong khi thực tế task có thể đẩy lùi qua một khung thời gian khác). Mình nói Không với những buổi hẹn cafe cuối tuần vì cuối tuần là me-time của mình. Mình cần bản thân được thư thái, được thở, được nghỉ ngơi và làm điều mình thích như là học vẽ, luyện code, hay là nấu vài món ăn mới xem trên youtube vừa qua. Nói Không ngay từ đầu cũng là thể hiện mình thực sự tôn trọng người đối diện và cả chính bản thân mình. Bạn sẽ không muốn có buổi hẹn hò chán ngắt mà chính bạn không tập trung vào cuộc trò chuyện, rồi về nhà lẩm bẩm “Giá như mình chưa từng đến buổi hẹn đó”. Từ chối từ đầu sẽ bớt đau khổ cho cả hai. Tập trung và thực sự tập trung Vấn đề của mấy người over-thinking và detail-oriented như mình là nghĩ quá nhiều, muốn mọi việc hoàn hảo, rồi tham lam muốn đạt được nhiều thứ, nên mình sẽ dễ bị mất tập trung, sa đà vào những thứ tiểu tiết mà mất đi sự tập trung vào điều quan trọng nhất. Gần đây, mình đọc được một cuốn sách rất hay tên là “The One Thing” của Gary W. Keller và Jay Papasan. Ở Việt Nam đã có bản dịch rồi nhưng mình nghĩ bạn nên tìm đọc bản Tiếng Anh vì nó sát nghĩa hơn, nội dung cũng khá dễ đọc. It is not that we have too little time to do all the things we need to do; it is that we feel the need to do too many things in the time we have. Success demands singleness of purpose. Focus is a matter of deciding what things you’re not going to do. – The One Thing book Hàng ngày, chúng ta có quá nhiều thứ để làm và giết thời gian; hoặc chúng ta muốn làm quá nhiều thứ cùng một lúc với chủ nghĩa “multi-tasking” – làm việc đa nhiệm. Ai cũng đánh giá quá cao bản thân mình có thể làm tốt mọi việc cùng một lúc. Nhưng thật ra: Multitasking kills productivity. Khi làm nhiều việc cùng một lúc, bạn rất dễ bị mất tập trung và kết quả là không đạt được gì cả. Lý do tại sao thì bạn có thể xem video này: Why It’s Not Efficient to Multitask Trong công việc, mình cố gắng block khoảng thời gian buổi sáng để tập trung vào duy nhất điều quan trọng nhất giúp team đạt mục tiêu tuần và tháng, thay vì kiểm tra mailbox hoặc tham dự các cuộc họp. Ba câu hỏi mình thường

Dạo này mình đi học vẽ

Học code với học vẽ đặt cạnh nhau nghe tưởng vô lý nhưng thật ra nó lại rất hợp lý. Trong network của mình, mình biết rất nhiều bạn làm IT giỏi cả kỹ năng code lẫn khiếu văn nghệ, thơ ca, vẽ vời. Mình biết một anh bạn tên Duy ở Hà Nội, ngoài thời gian 8 tiếng làm Lập trình viên ở công ty, anh còn có khả năng vẽ tranh sơn dầu. Trong thời gian rảnh, ngoài việc chăm hai chú chó thì anh còn tập vẽ sơn dầu. Sau một năm miệt mài luyện tập vẽ thì giờ tranh của anh thực sự đỉnh của đỉnh (trong mắt mình). Anh bảo mình là: Khả năng hội hoạ có thể đến một cách bất thình lình vào một ngày đẹp trời, nếu em yêu thích và muốn khám phá. Trong công ty mình, team tech lúc nào cũng có cây đàn ghita để bất kỳ ai muốn đàn hát giải trí thì đều có thể sử dụng. Chúng mình còn thường xuyên rủ nhau đi hát karaoke sau giờ làm (đợt mà chưa bùng lên mấy vụ về an toàn PCCC ý). Nói chung, hoạt động văn hoá nghệ thuật không chừa một ai, không phân biệt ngành nghề hay chức vụ. Vì thế, đừng ai nghĩ dev là cứng nhắc khô khan nhé, chẳng qua là bạn chưa đủ thân với họ cũng như chưa thực sự làm đủ lâu trong ngành Tech mà thôi. ️Nghệ thuật là một hình thức để cân bằng cuộc sống. Bạn có thể hát, vẽ tranh, đi xem tranh hoặc chơi đàn. Không quan trọng là bạn phải đạt được giải thưởng này kia; luyện tập một bộ môn nghệ thuật trong thời gian dài sẽ giúp mình tăng khả năng tập trung và rèn luyện tính kiên nhẫn. Vẽ với mình như một hình thức để giải toả tâm trí, hoặc thiền trong lúc vẽ. Những bài học phối màu, pha màu, căn độ xa gần khá khó với người mới bắt đầu trong một tháng đầu tiên. Tuy nhiên, đây là điều cơ bản để mình có thể tiến xa hơn trong tương lai. “Xây nhà mà móng không vững” thì không hề tốt. Mình luôn tin là ai cũng có thể hát, cũng giống như ai cũng có thể code, chạy bộ, bơi, leo núi. Trở thành Master mới khó, nhưng để làm quen với điều mới và mở rộng vùng hiểu biết của bản thân thì đâu có khó, phải không nào? “Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân.” Lão Tử P/s: Khoá học màu nước của mình sắp kết thúc và dịch vụ bên đó không tốt khiến mình phải đi tìm một nơi khác để học. Dù trong lòng có chút thất vọng như mình cũng vẫn phải cảm ơn nơi đầu tiên đã giúp mình nhận ra khả năng vẽ của bản thân. Mình đã tự đặt ra một mục tiêu nhỏ cho 2023 liên quan tới hội hoạ và điều đó khiến mình thật sự phấn khích.

Bớt khắt khe với nhau một chút

Trong công việc, mình có cơ hội được gặp gỡ và học hỏi từ rất nhiều người khác nhau, từ những người rất giỏi cho tới những người khó tính. Ví dụ có vị khách mắng bạn nhân viên xối xả và trách móc thậm tệ hệ thống quản lý của doanh nghiệp, thậm chí đưa lên cả mạng xã hội và nhận được nhiều bình luận rôm rả, chỉ vì một lỗi rất nhỏ: bạn nhân viên xưng hô với khách hàng không đúng danh xưng. Mình sẽ không bàn vấn đề đúng-sai trong câu chuyện trên vì dưới góc nhìn cá nhân thì ai cũng đề cao luận điểm cá nhân của mình để chứng tỏ mình đúng. Nhìn nhận vấn đề sao cho đúng Trong cuộc sống, chúng ta phải đối mặt với rất nhiều vấn đề từ công việc, gia đình tới các mối quan hệ xa-gần, ngẫu nhiên hay cố tình khiến chúng ta mệt mỏi, cáu gắt. Mới dắt xe ra khỏi nhà thì phát hiện xe bị xịt lốp. Cáu. Nhân viên lễ tân xưng hô sai tên mình. Tức. Trên đời này, có rất nhiều thứ chúng ta không thể kiểm soát được, ví dụ như trời mưa hay nắng, người yêu nói lời chia tay vì hết tình cảm, v.v… Vậy với những thứ không thể kiểm soát được như vậy, hà cớ gì mình phải tức bực? Phản ứng của con người trước những sự kiện là rất bình thường, có vui buồn giận hờn đấy nhưng để dẫn tới những hành động quá lố, biến đốm lửa nhỏ thành đám thành rừng, thì liệu có đáng? Khi sự bực tức nhấn chìm lấy con người ta thì dần dà chúng ta trở nên khó tính hơn, xấu xí hơn bởi xung quanh toàn thấy năng lượng tiêu cực. Lê Trần Bảo Phương – tác giả của “Quyền Năng Bí Ẩn” đã nêu ra 3 nhân tố chính có ảnh hưởng đến hành vi của con người, bao gồm: sự tồn tại, vật chất và quyền lực. Sự tồn tại: Quan niệm thời nay là “không cạnh tranh thì không thể tồn tại”, một nhu cầu tự nhiên và giúp cho con người cảm thấy an toàn. Vật chất: Vì muốn một cuộc sống đầy đủ, tiện nghi và sung sướng hơn, con người trước tiên nghĩ đến lợi ích cho bản thân. Càng kiếm nhiều thì càng dễ đạt được những điều cơ bản này. Quyền lực: Con người thèm muốn sức mạnh thống trị hoặc gây ảnh hưởng đến người khác và điều chỉnh hành vi của người khác. Vị khách trong ví dụ đầu bài đã làm quá sự việc lên có thể vì muốn chứng tỏ quyền lực của một khách tiềm năng “khách hàng là thượng đế” và muốn gây ảnh hưởng trên mạng xã hội. Bớt khắt khe hơn với người khác và cả chính mình Mình biết mình là một người cầu toàn, điển hình của cung Xử Nữ. Trong công việc, mình muốn mỗi kết quả đạt được phải ở mức hoàn hảo, từ câu chữ văn phong lẫn cả việc sắp xếp folder trên máy tính. Mình muốn mọi thứ phải gọn gàng, ngăn nắp từ bàn làm việc cho tới nhà ở; càng đơn giản sạch sẽ càng tốt. Mình đã từng kỳ vọng cả những người xung quanh mình cũng phải mong cầu sự hoàn hảo như vậy. Dần dà khi lớn lên mình có cơ hội được đi nhiều hơn, làm việc và trải nghiệm với nhiều văn hóa khác nhau Âu-Á đủ cả, kết bạn với nhiều người mới hơn. Mình mở lòng hơn với những sự khác biệt. Những trải nghiệm phong phú khiến mình trở nên dạn dĩ và lì đòn hơn, tất nhiên, bớt khắt khe với những điều khác mình và chưa hoàn hảo. Mình hiểu ra là: Đâu thể đòi hỏi tất cả mọi người xung quanh phải yêu mến mình. Đâu thể đòi hỏi mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch 100%. Sai thì sửa. Chưa tốt thì học thêm. Góp ý nhẹ nhàng, thẳng thắn, trực diện sẽ hiệu quả hơn nhiều việc dọa nạt, quát mắng. Những tiêu chuẩn do chính bạn đặt ra bị ảnh hưởng bởi môi trường bạn lớn lên, những gì bạn được học trong trường và những kì vọng của bản thân, gia đình. Việc lúc nào cũng chạy theo tiêu chuẩn khiến cuộc sống trở nên thật áp lực. Đâu có quy định nào của xã hội viết là 30 tuổi phải có nhà, có xe thì mới là thành công. Ở đâu quy định rằng phụ nữ phải da trắng, eo thon, ngực nở, mũi cao mới là chuẩn mực của cái đẹp. Người châu Phi da không trắng và hàm răng to thì chả nhẽ họ xấu? Nếu bạn chỉ có khiếu hài hước, sự thông minh và lòng dũng cảm thì bạn không được coi là cô gái đẹp? Càng đi nhiều bạn sẽ càng thấy mình nhỏ bé. Càng học nhiều bạn sẽ càng thấy mình chưa biết gì. Sự khác biệt và không hoàn hảo là những điều rất bình thường trong thế giới tự nhiên. Khi mọi chuẩn mực chỉ mang tính tương đối, bị chi phối bởi những yếu tố xã hội và lịch sử thì hà cớ gì con người phải hà khắc với những điều nhỏ nhặt xung quanh? Môi trường startup dạy mình rất nhiều điều 4 năm làm việc trong start-up đã dạy cho mình rất nhiều điều về việc chấp nhận thay đổi để trở nên tốt hơn, tính thích nghi và sự tò mò với những điều mới lạ. Với nguồn lực hạn chế và tuổi đời non nớt, chúng mình luôn nhìn thấy lỗi sai và những điều cần cải thiện trong sản phẩm lẫn quy trình vận hành. Quy trình có thể chưa hoàn hảo, con người chắc chắn

Sự trống rỗng là để tìm thấy cân bằng

Khi viết những dòng này không có nghĩa là mình đang bi quan hay tiêu cực, đơn thuần là mình đang tự nhận thức về một điều gì đó đang diễn ra bên trong suy nghĩ của bản thân. Càng lớn, mình càng làm quen nhiều hơn với sự trống rỗng một cách có chủ đích. Ban đầu, đơn giản chỉ là có những lúc mệt quá (phần lớn do stress liên tục) hoặc đi qua những nỗi buồn thì toàn bộ cơ thể và suy nghĩ dễ bị shut down, không làm được gì thêm. Khi đó, mình tắt toàn bộ các thiết bị điện tử và không suy nghĩ gì cả trong một khoảng thời gian nhất định thì thấy đầu óc trở nên nhẹ nhàng, minh mẫn hơn. Trống rỗng khi không làm gì cả Mình thích nằm dài dưới bóng râm, bên bờ biển, gió hiu hiu xen lẫn tiếng sóng dạt vào bờ. Hoặc tản bộ trên con đường mòn trong rừng một chiều hè khi những tia nắng muộn vẫn còn len lỏi đan qua những tán cây cao. Không đeo tai nghe. Không đọc sách. Đúng, không làm gì cả! Sự trống rỗng trong tâm trí đưa mình quay về với những điều bản thân thấy thực sự cần thiết. Càng sống lâu trong những thành phố lớn thì chúng ta càng dễ thấy cô đơn và buồn chán dù xung quanh có rất nhiều thứ để giải trí như cinema, shopping mall, karaoke mở 24/7. Sự buồn chán và tuyệt vọng đến từ sự mất cân bằng trong cuộc sống. Giữa những hối hả của nhịp sống cơm áo gạo tiền, con người cần sự yên lặng để nhìn vào bên trong và hiểu bản thân mình hơn là những lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài mà giới truyền thông đang tung hô ra rả hàng ngày. Chậm lại không phải là thụt lùi mà để nghiêm túc nhìn lại bản thân mình, không che đậy, không giấu giếm, không màu mè.  Trống rỗng khi chạy bộ Công bằng mà nói thì chạy bộ là một bộ môn thể thao khá nhàm chán vì 95% thời gian bạn chỉ đối diện với chính bản thân mình thay vì tranh đấu với đối thủ như trong các môn thể thao đối kháng như tennis, cầu lông hay bóng chuyền. Riêng với mình thì chạy bộ là bộ môn hoàn hảo để mình tập trung vào bản thân và giải phóng toàn bộ sức lực lẫn suy nghĩ. Vận động một mình khiến thì đầu óc mình trống rỗng một cách thích thú. Sau 15 phút chạy, các luồng suy nghĩ của mình biến mất hầu như hoàn toàn, chỉ tập trung vào hơi thở và nhịp di chuyển của chân.  Người ta nói chạy bộ nói riêng hay thể thao nói chung là khởi nguồn cho những sáng tạo vì lúc đó bộ não được giải thoát. Mình không chắc về điều này lắm vì mình chưa thấy bản thân là người sáng tạo lắm. Nhưng điều mình không thể phủ nhận là xỏ giày vào và cắm đầu chạy hàng ngày giúp mình kiên trì hơn, nhẫn nại hơn và tìm thấy sự cân bằng sau những lúc mệt mỏi. Sẽ thật tồi tệ như là sau một tuần làm việc căng thẳng mà mình không thể tìm nổi cho bản thân những khoảnh khắc trống rỗng và yên lặng. Giống như trong cuộc đua rat race vậy, ta cứ mải miết chạy mãi, chạy không dừng để nhanh tới vạch đích mà không biết rằng sớm muộn rồi mình có thể bị burnout và chấn thương bất kì lúc nào.  Sự trống rỗng có đáng sợ không? Nếu tìm kiếm trên Google bạn sẽ thấy rất nhiều định nghĩa tiêu cực về sự trống rỗng. Ai cũng có nỗi lo của mình: trẻ con thì lo học điểm cao trường chuyên lớp chọn, người lớn thì lo công danh dự nghiệp tiền tài địa vị. Không ai giống ai cả; mỗi người có một xuất phát điểm và hoàn cảnh sống khác nhau. Những khoảng lặng là điều cần thiết để bạn tập trung vào chính bản thân bạn, để tâm vào những điều thực sự quan trọng và lấy lại những năng lượng đã mất. Self-awareness is probably the most important thing towards being a champion. Billie Jean King Mình hôm nay chỉ cần cố gắng là một phiên bản tốt hơn của ngày hôm qua. Lắng nghe bản thân để tự nhận thức về mình nhiều hơn, hiểu nó thực sự cần gì và muốn gì để từ đó xác định được mình muốn trở thành người như thế nào. Hạnh phúc là một cuộc hành trình chứ không phải đích đến; bạn sẽ cần rất nhiều sự kiên trì và nhẫn nại để đi hết hành trình đó. xoxo Trang In Tech

Hạnh phúc nằm ở hành trình chứ không phải đích đến

Phải ở độ tuổi ngoài 30, phải kinh qua rất nhiều những vấp ngã, thất bại và mang trong mình rất nhiều trải nghiệm, mình mới thấm thía câu này: “Hạnh phúc nằm ở hành trình chứ không phải đích đến”. Có rất nhiều định nghĩa về hạnh phúc, ví dụ: Aristotle – triết học gia người Hy Lạp đã từng nói: Hạnh phúc là ý nghĩa và mục đích của cuộc sống, mục tiêu toàn diện và cuối cùng của cuộc sống con người. Ý là: Có một cuộc sống cân bằng, khi bạn sống đúng đắn, luôn giúp đỡ người khác và không ngừng trau dồi tri thức của bản thân, bạn sẽ thấy hạnh phúc. Soren Kierkegaard – triết gia đầu thế kỷ 19 nói: Cuộc sống không phải là những vấn đề cần giải quyết, mà là những trải nghiệm cần bạn vượt qua. Ý là: Hạnh phúc đến từ hiện thực và có từ những trải nghiệm. Chừng nào chúng ta còn sống để cố gắng tốt hơn mỗi ngày, giải quyết nhiều vấn đề khó khăn, chúng ta sẽ cảm nhận được hạnh phúc. Socrates – nhà triết học người Hy Lạp: Bí quyết của hạnh phúc không nằm ở việc kiếm nhiều hơn mà ở khả năng tận hưởng ít đi. Ý là: Một lối sống tối giản, hướng về giá trị nội tại bên trong sẽ giúp bạn đạt được trạng thái hạnh phúc. Khi còn nhỏ, mình cứ nghĩ, nếu mình kiếm được XX lương/tháng, mình sẽ là người hạnh phúc vì mình có thể tự do mua được nhiều món đồ yêu thích. Lớn lên một chút, mình nghĩ nếu được đến sống và làm việc ở nước ngoài một thời gian, mình sẽ hạnh phúc lắm. Và rồi mình đạt được tất cả những điều đó, nhưng cảm giác hạnh phúc lại tồn tại rất ngắn ngủi. Mình chinh phục thành công những mục tiêu của bản thân, xong rồi tiếp theo thế nào nữa? Mục tiêu sau luôn cao hơn mục tiêu trước. Vì lẽ đó nên mình phát triển rất nhanh, bởi mỗi ngày mình trưởng thành lên một chút, thành tựu sau “to lớn” hơn cái trước một chút. Đến một ngày, khi nhìn lại những gì mình đã đi qua và đạt được, mình nhận ra rằng: Sau tất cả, mình thấy hạnh phúc với trải nghiệm trên hành trình hơn là đích đến cuối cùng. Từ những trải nghiệm, mình mở mắt to hơn với những điều mới lạ, trưởng thành từ những vấp ngã của bản thân, dũng cảm đứng lên làm lại và dày dạn hơn qua những bài học mà không phải tới từ sách vở. Chúng ta cần mục tiêu để biết mình sẽ đạt được gì và nhìn thấy được con đường trước mắt; nhưng việc đi trên con đường đó sẽ là những gì khiến mình nhớ mãi và tạo nên hạnh phúc thực sự. Khoảnh khắc hiện tại luôn chứa đầy niềm vui và hạnh phúc. Nếu thực sự quan tâm, bạn mới có thể cảm nhận được nó. Thiền sư Thích Nhất Hạnh Hiện tại là thứ duy nhất chúng ta có thể kiểm soát (quá khứ là điều không thể thay đổi và tương lai là điều chưa xảy ra). Vì thế, khi chú ý đến giây phút hiện tại và tận hưởng nó một cách trọn vẹn, bạn sẽ thấy sự hạnh phúc và bình an trong tâm trí. Ví dụ: Yêu công việc hiện tại và tìm thấy ý nghĩa trong đó, bạn sẽ thấy hạnh phúc. Nuôi dưỡng một ban công xanh mướt nhỏ xinh cũng là một hạnh phúc. Uống một ly cà phê ngon vào sáng cuối tuần cũng là một hạnh phúc giản đơn. Khi mình qua Rome và Florence – Ý, mình nhận thấy một sự khác biệt rất hay giữa người Italy và người Mỹ: người Ý rất biết cách tận hưởng cuộc sống và thấy hạnh phúc. Khi mình đang loay tìm cách thanh toán cho miếng pizza mới mua thì một bác người Ý vô cùng lãng tử mặc áo vest lịch thiệp tay cầm ly rượu vang đứng bên cạnh nói: Enjoy first, pay later. You can’t run away in Italy. Here, food is a source of pleasure. Mình chợt bật cười và nghĩ: ừ đúng rồi, sao phải vội vàng nhỉ, mình cứ tận hưởng đồ ăn đi nào. Văn hóa hối hả – Hustle Culture trong môi trường start-up và tech đã ăn vào máu mình quá sâu, khiến mình đôi lúc quên mất việc tận hưởng bữa ăn giữa lòng một thành phố cổ kính và đẹp nhất châu Âu. Cái gì của mình thì sẽ là của mình, cái gì không phải là của mình thì dù có tranh cướp đạt được rồi thì cũng sẽ tuột mất. Biết khi nào là đủ, biết khi nào cần buông bỏ thì ắt tâm sẽ thư thái và an yên, hạnh phúc sẽ tự tìm đến. Hạnh phúc là hành trình khi mình luôn cố gắng và nỗ lực hết sức, sống và trải nghiệm một cách trọn vẹn! xoxo Trang In Tech

Tháng 6 rồi, xem lại mục tiêu cá nhân thôi!

Thời gian thấm thoắt thoi đưa: Vậy là đã giữa năm 2022, 6 tháng trôi qua như một cái chớp mắt 😱 Nhân dịp vừa tái ký hợp đồng với công ty, mình vừa suy nghĩ xem trong nửa đầu năm tới nay mình đã làm được những gì, học được gì, và còn cách mục tiêu đầu năm đặt ra bao nhiêu xa. Nói về mục tiêu cá nhân, năm nào vào tháng 1 đầu năm mình cũng đặt cho bản thân một list dài ngoằng New Year Resolution với các mục: công việc/sự nghiệp, học tập/phát triển bản thân, tình cảm và gia đình. Tất nhiên, tới cuối năm khi nhìn lại thì chúng ta không đạt được quá 50% mục tiêu đề ra. Theo nghiên cứu của Tạp chí Business Insider vào năm 2019 khảo sát 1,000 người Mỹ về việc theo dõi và thực hiện mục tiêu đầu năm thì kết quả là: 80% thất bại và từ bỏ mục tiêu từ tháng Hai. Đây chính là 3 lý do phổ biến nhất: Mục tiêu đặt ra quá cao/quá nhiều thứ, không thực tế. Không lập kế hoạch chi tiết Không review định kỳ theo tháng, tuần Xem lại mục tiêu cá nhân của mình Trong 3 năm qua, khi đặt mục tiêu cho bản thân, mình tự đặt ra câu hỏi: Năm Mới có phải thời điểm hoàn hảo để đặt ra mục tiêu? Thay vì đưa ra mục tiêu to đùng vừa khó đạt được lại dễ khiến mình bỏ cuộc thì mình nên đặt những mục tiêu nhỏ hơn được không? Làm sao để mình giữ 🔥 nhiệt huyết với tính cam kết cao? Rồi mình học Machine Learning Engineer, sau đó mày mò với AWS Certified Cloud Practitioner và tạo website cá nhân TrangInTech vừa qua. Mình kể ra là để tự embrace những nỗ lực của bản thân, sự lì lợm và không bỏ cuộc, thấy khó quá thì đi chậm lại từng chút một, sai thì thẳng thắn nhìn nhận và thử lại, chấp nhận những hạn chế của bản thân và luôn tìm kiếm giải pháp từ những người bạn xung quanh. Một điều rất hay mình học được từ Software Engineers trong ngành tech và thấy áp dụng vô cùng chuẩn trong trường hợp này là: Thay vì giải quyết một cục lớn các vấn đề thì hãy break down (chia nhỏ) từng thứ ra và giải quyết từng chút một. Top 5 Tips mình thấy hiệu quả nhất Do đặc thù mình làm trong mảng công nghệ với nhiều số liệu nên các tips của mình khá chi tiết và dễ đo lường, hy vọng bạn thấy không quá khô khan: Chia các mục tiêu nhỏ theo tháng để dễ theo dõi: phải chi tiết và đo lường được.Ví dụ: đạt IELTS 6.5 trong 2022 thì cần học bao nhiêu tháng, luyện bao nhiêu phút/ngày, lộ trình từng cột mốc đi từ 5.0 lên 6.5 ra sao. Muốn lên chức, tăng lương, chuyển việc hay du học cũng vậy; cái gì cũng cần kế hoạch chi tiết. Chỉ đặt mục tiêu với điều bạn THỰC SỰ MUỐN THAY ĐỔI (tối đa là 3). Đừng thấy ai muốn giảm béo thì cũng muốn bắt chước nếu ưu tiên của bạn là kiếm tiền để đi du lịch. Bền bỉ quan trọng hơn nhanh: Đặt target 3 phút/ngày, sau tăng dần đều lên 10-15 phút. Sự kiên trì chắc chắn sẽ giúp bạn về đích. Hồi mới bắt đầu chạy bộ, mình không bao giờ nghĩ sẽ tham gia Marathon mà mình chỉ muốn mỗi ngày chạy 30 phút cùng hội runners cho vui; sau đó cỡ 6 tháng thần linh mách bảo sao ý 🙏 mình chạy được 42km trail đó thôi🥇 Tạo ra thói quen tốt hướng tới mục tiêu đặt ra: Thay đổi là một quá trình, không phải kết quả (nghiên cứu của Harvard Medical School). Chúng ta cần kiên nhẫn để thay đổi thói quen xấu và cho cơ thể thích ứng với các thói quen mới. Thử, sai, làm lại. Lặp lại cho tới khi cả cơ thể và tâm trí bạn thích nghi được với thói quen mới hình thành. Ví dụ: Bạn muốn giảm 3kg nhờ detox thì bạn cần gắn chặt nó vào một hành động có trong chu trình hàng ngày của bạn. Như là, sáng ngủ dậy trước khi ăn sáng thì việc đầu tiên là bạn cần làm là uống nước chanh, trước mỗi bữa ăn uống 2 cốc nước chanh to. Việc uống nước chanh gắn liền với các bữa ăn sẽ giúp bạn ghi nhớ được điều đó và biến nó thành thói quen. Hài lòng với các small wins trên hành trình: Mỗi khi đạt được điều gì (dù rất nhỏ), mình thấy rất vui và muốn kỉ niệm nó, vì chính nó tiếp thêm động lực cho mình đạt được những cột mốc tiếp theo. Mong mọi người review 6 tháng đầu năm không bị quá shock nếu thấy mình chưa làm được gì nhiều. ️🎯 Hãy bắt tay ngay vào viết kế hoạch 3 điều mình cần đạt được từ giờ tới cuối năm, chỉ còn 6 tháng nữa thôi là bước qua 2023 rồi 😉 Không cần đợi tới năm mới rồi viết resolution đâu! ———— xo Trang In Tech